Giáo sư Hoàng Tụy – Những lời trăn trối

Người ta cứ nói công danh sự nghiệp… tất cả chỉ là phù vân. Còn lại ở đời chỉ là một chút TÌNH THÂN. Tôi xin chào các anh trước khi đi”..Đó được xem là lời trăn trối cuối cùng của ông với các bạn đường của mình đến thăm vào ngày 7/6/2019.
Tôi ngồi xem đoạn băng video dài 30 phút mà nhà văn Nguyên Ngọc quay được trong buổi viếng thăm giáo sư Hoàng Tụy lần cuối cùng ở Hà Nội của nhà văn Nguyên Ngọc, GS Phạm Duy Hiển và GS Chu Hảo. Ba mươi phút của một ông cụ 92 tuổi đã ra vào bệnh viện suốt cả năm nay, có những lúc hôn mê tưởng không qua khỏi. Tai đã không còn nghe thấy, mỗi từ muốn nói ra phải lấy từng cơn thở. “Cũng từ lâu rồi ông cháu không nói chuyện gì nữa, chỉ hôm nay các chú đến bỗng dưng ông cháu nói được, mà lại rất vui”.
Trong suốt ba mươi phút, tôi nghe ông nhắc câu “Công danh sự nghiệp chỉ là phù vân” đến 5 lần.
***
LỜI THẦY HOÀNG TỤY
.
“… Tôi bây giờ không còn sức quan tâm đến chuyện nước nữa rồi… Bây giờ công danh sự nghiệp chỉ là chuyện phù vân… Nhưng kể ra hạnh phúc ở đời cũng khó lắm thay… Nhưng kể ra sống mà trọn được một kiếp cũng thật là khó…
.
Các anh cùng tuổi cho nên những ngày này vẫn gặp nhau thường xuyên, đó cũng là điều an ủi, còn tôi một mình buồn lắm các anh ơi. Cô độc hết sức.
[Thầy gọi tên từng người] Anh Chu Hảo, anh Nguyên Ngọc, anh Phạm Duy Hiển…
.
Mọi chuyện ở đời đều là phù vân, nhưng cuộc đời không phải là phù vân. Sống cho phải cuộc đời cũng khó lắm chứ. Tôi nay 92, mọi chuyện hình như đến đây là chấm dứt, nhưng chưa chết. Cuộc đời lắm nháo nhăng, chẳng lẽ đi qua mà chả có ý kiến gì, nhưng mà có ý kiến thì mất lòng nhiều người, tôi cũng đã làm mất lòng nhiều người. Tôi rất buồn nhưng biết làm sao.
.
Các anh gần nhau có chuyện trò được, còn tôi cô độc một mình buồn lắm các anh ơi, tôi buồn vô cùng… Khi trẻ thì tưởng đến lúc già sẽ khác mà chẳng khác bao nhiêu. Buồn quá, biết làm sao…
.
Cám ơn các anh.
.
Người ta nói cuộc đời… cuộc đời là phù vân, không phải đâu… Lỡ biết bao nhiêu việc muốn làm mà không làm được, cho nên rời khỏi cuộc đời này là một nỗi tiếc… cho nên tất nhiên là cũng mong tất cả các bạn tiếp tục con đường… Hồi trẻ tôi lạc quan, bây giờ không phải bi quan nhưng mà cũng hết lạc quan rồi. Có thật sống để mà làm trọn mọi nhiệm vụ trong mọi kiếp thấy cũng không dễ, được cái này thì mất cái kia. Ông Trời cũng đa đoan. Cứ như lẽ tự nhiên thì có lẽ cuộc đời sướng hơn. Tôi bây giờ 92, muốn chết nhưng mà nào có chết được đâu. Nhưng chắc là tôi đi trước các anh. Dẫu sao tình bạn mấy chục năm cũng đáng cho chúng ta ghi lại và trung thành với nó.
.
Người ta cứ nói công danh sự nghiệp, nhưng tất cả đều là phù vân, còn lại ở đời chỉ là một chút tình thân. Dù sao thì cũng chào các anh trước khi đi.
Dù sao tôi cũng cố gắng sống một cuộc đời trung thực, không bao giờ nói trái lòng mình, dù cho lời nói làm bất bình bất cứ ai, có lẽ đó là ưu điểm của tôi, còn khuyết điểm thì chắc nhiều lắm. .Hồi trẻ tôi tưởng đến tuổi này là nước nhà hoàn toàn độc lập, nhân dân hạnh phúc, thế mà hóa ra khó khăn quá chừng. Nhưng tôi nghĩ có khó mới thật giá trị, chứ như dễ quá thì ai cũng làm được. Cho nên tôi vẫn không thất vọng, vẫn hy vọng một tương lai tươi sáng cho đất nước.
                                           Theo :Nguyên Ngọc  (www.chungta.com)

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *